No specific information was found concerning any negative impacts to humans.
The family Eleotridae contains about 35 genera and 150 species, and of these most are found in the tropical Indo-Pacific. They are commonly known as sleepers, or gudgeons in Australia and New Guinea, and in New Zealand they are called bullies. The family is similar to Gobiidae but generally lacks the pelvic fin fusion that creates a “sucking disc” in gobies. The majority of eleotrids lives in brackish or fresh water. Only a few species are truly marine, but many fresh water species have a marine larval stage and return inland as juveniles. They are carnivorous, and in turn are eaten by humans in many parts of their range. Sixteen species of eleotrids are listed as near threatened or vulnerable to extinction.
Many freshwater eleotrids are amphidromous: after hatching they float downstream to brackish or marine waters where they pass through a planktonic larval stage, growing and feeding for a few months before they migrate back to fresh water as juveniles. This marine stage is thought to indicate that Eleotridae originated as a marine family. Some freshwater gobies develop without a planktonic larval stage, becoming a benthic juvenile directly after hatching, and this may be the case for some eleotrids as well.
Based on information gathered in 1994, 16 species within Eleotridae are near threatened or vulnerable. Their populations are either small in terms of adult individuals or in terms of total area in which they are found, rendering them vulnerable to human exploitation, pollution, hybridization, competitors, parasites, or disease.
Eleotrids (except, presumably, for one eyeless species, Milyeringa veritas) recognize food and potential mates by sight. During breeding season males of some species change color, providing a visual message to potential mates and competitors. Other modes of communication likely exist, but no information was found regarding these or non-visual perception channels.
Communication Channels: visual
Perception Channels: visual ; tactile ; chemical
No information was found regarding the lifespan in Eleotridae. However, some small gobies (similar in many respects to eleotrids) may mature quickly and live only one or two years.
Eleotrids are used for food in many regions. The freshwater species Dormitator maculates (fat sleeper) is considered a delicacy in Thailand, Sumatra, Borneo, and the Malay Peninsula. Eleotrids are easy to breed in captivity and are used as aquarium fish.
Positive Impacts: pet trade ; food
Often the major predators in island stream systems, eleotrids form an important element of the freshwater fauna in the regions in which they are found. Many impact not only the crustaceans, fishes, and insects on which they feed as adults, but also join the marine planktonic ecosystem as larvae. Eleotrids are able to occupy various habitats, including brackish and hypoxic (low-oxygen) areas.
Eleotrids are carnivores that feed on crustaceans and other benthic invertebrates, small fishes, and insects. Many species pass through a marine larval stage during which they feed on plankton.
Primary Diet: carnivore (Piscivore , Insectivore , Eats non-insect arthropods)
Eleotrids can be found worldwide between the 40th parallels (tropical and subtropical regions), reaching farther south in New Zealand. They occur on five continents and are common in the islands of the Indo-Pacific.
Biogeographic Regions: nearctic (Native ); palearctic (Native ); oriental (Native ); ethiopian (Native ); neotropical (Native ); australian (Native ); oceanic islands (Native ); indian ocean (Native ); pacific ocean (Native ); mediterranean sea (Native )
Other Geographic Terms: island endemic
Eleotrids occupy mostly fresh and brackish water. While only a few species are marine, many freshwater eleotrids spend their larval stage in the ocean and return inland as juveniles. They live in tropical and subtropical areas, and a few occur in warm temperate waters. They are common residents of mangrove and other estuarine environments. Eleotrids can be found near rocky reefs in bays, in intertidal areas, and in streams or ponds. Some prefer still water among aquatic vegetation. Many live on muddy substrates (bottoms)—most eleotrids are benthic (bottom-dwelling)—but a few are free-swimming.
Habitat Regions: temperate ; tropical ; saltwater or marine ; freshwater
Aquatic Biomes: benthic ; reef ; lakes and ponds; rivers and streams; coastal ; brackish water
Other Habitat Features: estuarine ; intertidal or littoral
Eleotrids are small, most measuring between three and 20 cm, although one species, Oxyeleotris marmorata, reaches 66 cm. They are similar to members of the family Gobiidae, with similar head shape, an elongate body, no lateral line, and two separate dorsal fins. They are generally distinguished from Gobiidae on the basis of their separated pelvic fins that do not form a sucking disc. The degree of pelvic fin separation varies, however, and cannot reliably be the only characteristic used to identify eleotrids. Eleotrids can have cycloid or ctenoid (rough-edged) scales. They lack sensory pores, and have canals only on the head. Their mouths, filled with several rows of conical teeth, can be upturned or terminal, but never inferior. The first dorsal fin contains two to eight flexible spines, and a single spine heads the second. Many eleotrids have a well-developed swim bladder, although they are generally benthic (bottom-dwelling). Some have dull, brownish or dark coloration, while others are colorful. One species that lives in wells and sinkholes, Milyeringa veritas, is white or pinkish and has no eyes. Some eleotrids may be permanently sexually monomorphic (males and females alike), as is the case with most reef-dwelling gobies, but males of some species develop distinctive coloring for courtship, or when excited by the presence of a competitive male. During the breeding season a hump on the head behind the eyes appears on males in the species Hypseleotris galii. (Click here to see a fish diagram).
Other Physical Features: ectothermic ; bilateral symmetry
Sexual Dimorphism: sexes alike; male larger; sexes colored or patterned differently; ornamentation
Some eleotrids have dull coloring that may help them hide from predators, and some form dense schools, which protect individual fishes from predation.
Anti-predator Adaptations: cryptic
No information was found that addresses mating systems specifically in eleotrids, but Thresher (1984) includes Eleotridae in his general account of reproduction in the suborder Gobioidei. Gobies exhibit a wide variety of mating systems but most seem to be promiscuous, either organized into a hierarchical social system or small territories maintained by individuals. At least one species of eleotrid (Thalasseleotris adela) is usually found in pairs. In gobies, a typical mating sequence begins with nest preparation by the male, which involves clearing and cleaning the area where eggs will be deposited. The female’s readiness for spawning is evidenced by her swollen ventral area. The male swims back and forth between the female and the nest site and in some cases he will nudge her with his snout. Eleotrid courtship behavior probably follows a similar pattern, with some males assuming intense courtship colors and leading females to the nest.
Mating System: monogamous ; polygynous ; polygynandrous (promiscuous)
Eleotrids attach their eggs to vegetation or a substrate (bottom surface). Females in Hypseleotris compressa deposit up to 3000 eggs. No other information was found that addresses reproduction specifically in eleotrids, but Thresher (1984) includes Eleotridae in his general account of reproduction in the suborder Gobioidei. Most gobies have extended spawning seasons with peak spawning depending on the species, but in colder regions breeding may only occur once or twice a year. Females may deposit from five to several hundred eggs, which the male then fertilizes. In estuarine species the lunar cycle is thought to play a role in spawning behavior as well as larval recruitment.
Key Reproductive Features: iteroparous ; seasonal breeding ; gonochoric/gonochoristic/dioecious (sexes separate); sexual ; fertilization (External ); oviparous
Males in Hypseleotris compressa guard the nest. No other information was found that addresses parental care specifically in eleotrids, but Thresher (1984) includes Eleotridae in his general account of reproduction in the suborder Gobioidei. In most cases, male gobies guard the eggs after they are fertilized, and even if females are permanently paired they rarely take part in parental care. The young probably stay close to adults for a period of time after hatching. In some freshwater island species parental care is not practiced at all. Many eleotrids may fall into this category, since the larvae are carried downstream to the ocean where they feed and grow before ascending the freshwater streams.
Parental Investment: no parental involvement; male parental care
Eleotridae (slapers) is 'n vis-familie van die orde Perciformes. Die familie leef op die bodem en het twee aparte dorsale vinne. Dit is 'n redelike groot familie van 150 spesies wat voorkom in vlak kuswaters, strandmere en partykeer varswater. Drie van die spesies kom voor in Suider-Afrika.
Die volgende genera en gepaardgaande spesies is deel van die familie:
Eleotridae (slapers) is 'n vis-familie van die orde Perciformes. Die familie leef op die bodem en het twee aparte dorsale vinne. Dit is 'n redelike groot familie van 150 spesies wat voorkom in vlak kuswaters, strandmere en partykeer varswater. Drie van die spesies kom voor in Suider-Afrika.
Els eleòtrids (Eleotridae) són una família de peixos incluída en l'ordre Perciformes, amb espècies tant marines com d'aigua dolça, distribuïdes per àrees tropicals, sub-tropicals i més rarament temperades.
Existeixen unes 150 espècies agrupades en uns 35 gèneres:
Els eleòtrids (Eleotridae) són una família de peixos incluída en l'ordre Perciformes, amb espècies tant marines com d'aigua dolça, distribuïdes per àrees tropicals, sub-tropicals i més rarament temperades.
Die Einteilung der Lebewesen in Systematiken ist kontinuierlicher Gegenstand der Forschung. So existieren neben- und nacheinander verschiedene systematische Klassifikationen. Das hier behandelte Taxon ist durch neue Forschungen obsolet geworden oder ist aus anderen Gründen nicht Teil der in der deutschsprachigen Wikipedia dargestellten Systematik.
Die Xenisthmidae (Gr.: xenos = seltsam, selten; isthmia, -on = Nacken, Hals) sind nach traditioneller Systematik eine Familie mariner grundelartiger Fische, die im Indopazifik vorkommt.
Es sind sehr kleine, nur 1,95 bis 3 cm lang werdende Fische, die einen langgestreckten Körper und ein oberständiges Maul haben. Der äußere Rand der Unterlippenunterseite steht frei. Die Fische haben sechs Branchiostegalstrahlen. Eine Erhebung der Prämaxillare ist nur rudimentär vorhanden oder fehlt gänzlich.
Nach einer molekularbiologischen Studie sind die Xenisthmidae Teil der Schläfergrundeln (Eleotridae).[1]
Zu den Xenisthmidae wurden vierzehn Arten in sechs Gattungen gezählt:
Die Einteilung der Lebewesen in Systematiken ist kontinuierlicher Gegenstand der Forschung. So existieren neben- und nacheinander verschiedene systematische Klassifikationen. Das hier behandelte Taxon ist durch neue Forschungen obsolet geworden oder ist aus anderen Gründen nicht Teil der in der deutschsprachigen Wikipedia dargestellten Systematik.
Die Xenisthmidae (Gr.: xenos = seltsam, selten; isthmia, -on = Nacken, Hals) sind nach traditioneller Systematik eine Familie mariner grundelartiger Fische, die im Indopazifik vorkommt.
Чычала сымалдуулар (лат. Eleotridae) — букачар балыктардын бир тукуму, буларга чычалалар уруусу (лат. Percottus) кирет.
Collared wrigglers are perciform fishes in the family Xenisthmidae. They are native to the Indian and Pacific Oceans, where they are mostly reef-dwelling.
The 10 species in 7 genera are:
Collared wrigglers are perciform fishes in the family Xenisthmidae. They are native to the Indian and Pacific Oceans, where they are mostly reef-dwelling.
Los Xenisthmidae son una familia de peces marinos incluida en el orden Perciformes.[1] Su nombre procede del griego: xenos (extraño, raro) + isthmia (cuello o garganta).[2]
Todas las especies son marinas, ninguna de agua dulce, distribuidos por las costas del océano Índico y el océano Pacífico. [1] Vive en parches de arena adyacentes a los arrecifes de coral o escombros de arrecife.[3]
El labio inferior con un margen ventral libre, todas las especies son pequeñas, la mayoría de menos de 2'5 cm de longitud máxima.[1]
Existen 14 especies agrupadas en 6 géneros:[4][5]
Los Xenisthmidae son una familia de peces marinos incluida en el orden Perciformes. Su nombre procede del griego: xenos (extraño, raro) + isthmia (cuello o garganta).
Eleotridae arrain pertziformeen familia da, Indiako eta Ozeano Bareko ur tropikaletan bizi dena.[1]
ITIS eta FishBaseren arabera, familiak 177 espezie ditu, 33 generotan banaturik:[2]
Eleotridae arrain pertziformeen familia da, Indiako eta Ozeano Bareko ur tropikaletan bizi dena.
Xenisthmidae arrain pertziformeen familia da.[1] Indiako ozeanoan eta Ozeano Barean bizi dira, uharrien inguruan.
Familiak bederatzi espezie ditu, sei generotan banaturik:
Xenisthmidae arrain pertziformeen familia da. Indiako ozeanoan eta Ozeano Barean bizi dira, uharrien inguruan.
Torkkujat (Eleotridae) on ahvenkalojen lahkoon kuuluva heimo. Torkkujaheimoon kuuluu noin 35 sukua ja niihin 150 lajia,[1] joista useimmat elävät Indopasifisella merialueella. Harvat niistä viettävät koko elämänsä merivedessä, vaan useimmat elävät murtovedessä tai makeassa vedessä, mutta monet lajit palaavat mereen kutemaan.[2]
Suurin lajeista on Kaakkois-Aasian sisävesissä elävä marmoritorkkuja (Oxyeleostris marmorata), joka voi kasvaa 65 cm pitkäksi. Useimmat muut lajit ovat pituudeltaan 3-20 cm. [2]
Torkkujat ovat lihansyöjiä. Ne ovat saaneet nimensä elintavoistaan: ne nöpöttävät paikoillaan lähellä pohjaa suuren osan ajastaan, ja säntäävät sitten saaliin perään lyhyitä pyrähdyksiä. Torkkujat muistuttavat tokkoja sekä ruumiinrakenteeltaan että käytöstavoiltaan, mutta niillä ei ole samanlaista imukuppimaista vatsauloketta kuin tokoilla.[2]
Torkkujat (Eleotridae) on ahvenkalojen lahkoon kuuluva heimo. Torkkujaheimoon kuuluu noin 35 sukua ja niihin 150 lajia, joista useimmat elävät Indopasifisella merialueella. Harvat niistä viettävät koko elämänsä merivedessä, vaan useimmat elävät murtovedessä tai makeassa vedessä, mutta monet lajit palaavat mereen kutemaan.
Suurin lajeista on Kaakkois-Aasian sisävesissä elävä marmoritorkkuja (Oxyeleostris marmorata), joka voi kasvaa 65 cm pitkäksi. Useimmat muut lajit ovat pituudeltaan 3-20 cm.
Torkkujat ovat lihansyöjiä. Ne ovat saaneet nimensä elintavoistaan: ne nöpöttävät paikoillaan lähellä pohjaa suuren osan ajastaan, ja säntäävät sitten saaliin perään lyhyitä pyrähdyksiä. Torkkujat muistuttavat tokkoja sekä ruumiinrakenteeltaan että käytöstavoiltaan, mutta niillä ei ole samanlaista imukuppimaista vatsauloketta kuin tokoilla.
Les Xenisthmidae sont une famille de poissons de l'ordre des Perciformes.
Les Xenisthmidae sont une famille de poissons de l'ordre des Perciformes.
Gli Xenisthmidae sono una famiglia di pesci ossei marini appartenenti all'ordine Perciformes.
Tutte le specie della famiglia vivono nell'Indo-Pacifico tropicale. Pesci molto costieri, sono tipici di fondi sabbiosi o ciottolosi nei pressi delle barriere coralline[1].
Gli Xenisthmidae hanno corpo molto allungato, anguilliforme, abbastanza simile a quello dei ghiozzi. Hanno due pinne dorsali, la prima breve e con deboli raggi spinosi e la seconda più lunga e con raggi molli, La pinna anale è simile alla seconda dorsale. La pinna caudale ha bordo arrotondato. Il labbro inferiore ha il bordo esterno carnoso e libero[1].
Sono pesci di taglia piccolissima che solo non raggiungono i 4 cm[2]. La maggior parte delle specie misura meno di 2,5 cm[1].
Poco nota. Sono animali molto timidi che passano gran parte del tempo nascosti nella tana[1].
Gli Xenisthmidae sono una famiglia di pesci ossei marini appartenenti all'ordine Perciformes.
Xenisthmidae sunt familia piscium ordinis Perciformium, in oceanis Indico et Pacifico endemicorum, ubi ei in scopulis habitant. Species sunt praedatoriae et hominibus aliquantulum minantur.
Sunt novem species in sex genera digestae:
Xenisthmidae sunt familia piscium ordinis Perciformium, in oceanis Indico et Pacifico endemicorum, ubi ei in scopulis habitant. Species sunt praedatoriae et hominibus aliquantulum minantur.
Spalvotieji grundalai (lot. Xenisthmidae) – ešeržuvių (Perciformes) būrio žuvų šeima. Paplitusios Indijos ir Ramiajame vandenynuose.
Šeimoje 6 gentys, 9 rūšys.
Spalvotieji grundalai (lot. Xenisthmidae) – ešeržuvių (Perciformes) būrio žuvų šeima. Paplitusios Indijos ir Ramiajame vandenynuose.
Šeimoje 6 gentys, 9 rūšys.
Žvynagalvinės (lot. Eleotridae, angl. Sleeper gobies, vok. Schläfergrundeln) – ešeržuvių (Perciformes) būrio žuvų šeima.
Šeimoje yra apie 35 gentys ir 150 rūšių.
Žvynagalvinės (lot. Eleotridae, angl. Sleeper gobies, vok. Schläfergrundeln) – ešeržuvių (Perciformes) būrio žuvų šeima.
Šeimoje yra apie 35 gentys ir 150 rūšių.
Slaapgrondels (Eleotridae) zijn een familie van straalvinnige vissen uit de orde van Baarsachtigen (Perciformes).[1]
Slaapgrondels (Eleotridae) zijn een familie van straalvinnige vissen uit de orde van Baarsachtigen (Perciformes).
Sovekutlinger (Eleotridae) er en gruppe kutlingfisker med omtrent 35 slekter og 150 arter.
De finnes i hav, brakk- og ferskvann. Gruppen er utbredt i tropiske og subtropiske strøk over hele verden. Noen steder, som New Zealand og østlige USA, finnes de også i tempererte områder. Elotridae er en viktig del av ferskvannsfaunaen i Australia, Ny-Guinea, New Zealand, Hawaii og på øyene i det indopasifiske området.
Gruppen fordeles på to underfamilier, som ofte oppfattes som egne familier. Butinae med 13 slekter er utbredt i estuarier og ferskvann i det indopasifiske området og Vest-Afrika. Eleotrinae med 22 slekter er kosmopolitisk utbredt i ferskvann og mangrovesumper.
Bukfinnene er aldri vokst sammen til en sugeskål. Munnen er underbitt eller terminal, men er aldri overbitt. Skjellene er cycloide eller ctenoide. Sidelinjeorgan mangler. De er som regel små, 30–100 mm. Oxyeleotris marmorata fra Sørøst-Asia blir 66 cm og er kanskje den største av alle kutlingfisker.
Mange av artene er fargerike og holdes i akvarium. Eggene festes til bunnen eller vegetasjon. Ungene til de fleste artene driver med strømmen ned til brakkvann. Når fiskene blir voksne, vandrer de opp i ferskvann for å fullføre livssyklusen. De fleste artene er knyttet til bunnen, men mange har godt utviklet svømmeblære. Navnet «sovekutlinger» viser til at ofte ligger stille på bunnen. Alle arter er predatorer som eter insekter, krepsdyr og små fisker.
Sovekutlinger (Eleotridae) er en gruppe kutlingfisker med omtrent 35 slekter og 150 arter.
De finnes i hav, brakk- og ferskvann. Gruppen er utbredt i tropiske og subtropiske strøk over hele verden. Noen steder, som New Zealand og østlige USA, finnes de også i tempererte områder. Elotridae er en viktig del av ferskvannsfaunaen i Australia, Ny-Guinea, New Zealand, Hawaii og på øyene i det indopasifiske området.
Gruppen fordeles på to underfamilier, som ofte oppfattes som egne familier. Butinae med 13 slekter er utbredt i estuarier og ferskvann i det indopasifiske området og Vest-Afrika. Eleotrinae med 22 slekter er kosmopolitisk utbredt i ferskvann og mangrovesumper.
Bukfinnene er aldri vokst sammen til en sugeskål. Munnen er underbitt eller terminal, men er aldri overbitt. Skjellene er cycloide eller ctenoide. Sidelinjeorgan mangler. De er som regel små, 30–100 mm. Oxyeleotris marmorata fra Sørøst-Asia blir 66 cm og er kanskje den største av alle kutlingfisker.
Mange av artene er fargerike og holdes i akvarium. Eggene festes til bunnen eller vegetasjon. Ungene til de fleste artene driver med strømmen ned til brakkvann. Når fiskene blir voksne, vandrer de opp i ferskvann for å fullføre livssyklusen. De fleste artene er knyttet til bunnen, men mange har godt utviklet svømmeblære. Navnet «sovekutlinger» viser til at ofte ligger stille på bunnen. Alle arter er predatorer som eter insekter, krepsdyr og små fisker.
Eleotrowate[potrzebny przypis], śpioszkowate[potrzebny przypis] (Eleotridae) - rodzina ryb okoniokształtnych.
Występowanie : głównie tropikalne i subtropikalne wody słone, słonawe i słodkie.
Rodzaje zaliczane do tej rodziny [2] są zgrupowane w podrodzinach Butinae, Eleotrinae:
Allomogurnda — Belobranchus — Bostrychus — Bunaka — Butis — Calumia — Dormitator — Eleotris — Erotelis — Fagasa — Giuris — Gobiomorphus — Gobiomorus — Grahamichthys — Guavina — Hemieleotris — Hypseleotris — Incara — Kimberleyeleotris — Kribia — Leptophilypnus — Microphilypnus — Mogurnda — Odonteleotris — Ophiocara — Oxyeleotris — Parviparma — Philypnodon — Pogoneleotris — Prionobutis — Ratsirakia — Tateurndina — Thalasseleotris — Typhleotris
Eleotrowate[potrzebny przypis], śpioszkowate[potrzebny przypis] (Eleotridae) - rodzina ryb okoniokształtnych.
Występowanie : głównie tropikalne i subtropikalne wody słone, słonawe i słodkie.
Xenisthmidae é uma família de peixes da subordem Gobioidei.
Existem nove espécies em seis géneros:
Sömnfiskar (Eleotridae) är en familj i underordningen smörbultslika fiskar (Gobioidei) som tillhör ordningen abborrartade fiskar. Dessa djur lever i sötvatten eller bräckt vatten.
Som alla fiskar i samma underordning har sömnfiskar en långsträckt kropp med runt tvärsnitt. I motsats till smörbultarna är deras bröstfenor skilda från varandra men fenornas baser ligger nära varandra eller är hopvuxna. De har även två från varandra skilda ryggfenor. Den främre av dessa fenor har två till åtta hårda strålar. De flesta arter i familjen blir fem till femton centimeter långa. Med 65 centimeters kroppslängd är Oxyeleostris marmorata den största arten.
Sömnfiskar förekommer vid tropiska och subtropiska kustlinjer, oftast i bräckt vatten. I Australien, Nya Zeeland och andra regioner finns arter som uteslutande lever i sötvatten.
Dessa fiskar lever på vattendragets botten, ofta mellan växter. Hos många arter lever individerna ensamma med ett särskilt revir. Sällan förekommer mindre grupper. Sömnfiskar är ofta aktiva under gryningen eller natten. De flesta arter livnär sig av smådjur som insektslarver, maskar, kräftdjur och fisklarver. Några arter äter även alger. De lägger sina ägg i grottor eller mellan stenar samt vattenväxter. Båda könen eller bara hannarna vaktar rommen tills ungarna kläcks.
Familjen sömnfiskar delas i två underfamiljer, 35 släkten och mer än 155 arter.
Underfamiljen Butinae består av 13 släkten som lever i söt- eller bräckigt vatten vid tropiska kuster av Sydostasien och västra Afrika. Underfamiljen Eleotrinae omfattar 22 släkten som förekommer över hela världen i sötvatten och mangrove.
Sömnfiskar (Eleotridae) är en familj i underordningen smörbultslika fiskar (Gobioidei) som tillhör ordningen abborrartade fiskar. Dessa djur lever i sötvatten eller bräckt vatten.
Họ Cá bống đen là các thành viên trong họ cá có danh pháp khoa học Eleotridae, được tìm thấy chủ yếu trong khu vực nhiệt đới Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Họ này chứa khoảng 35 chi và 150 loài. Trong khi nhiều loài cá bống đen trải qua giai đoạn phù du ngoài biển và một số loài hoàn toàn sống ngoài biển thì phần lớn các dạng trưởng thành đều sống trong các sông lạch nước ngọt hay nước lợ. Chúng là đặc biệt quan trọng như là các động vật săn mồi trong các hệ sinh thái sông suối nước ngọt trên các đảo giữa đại dương như New Zealand và Hawaii, thường là thiếu các họ cá săn mồi điển hình của các châu lục cận kề, chẳng hạn như cá da trơn. Về mặt giải phẫu chúng là tương tự như cá bống trắng (Gobiidae), mặc dù không giống như phần lớn các loài cá bống trắng, chúng không có giác mút ở phần khung chậu[1].
Giống như cá bống trắng, nói chung chúng là các dạng cá nhỏ sinh sống trên chất nền, thường là thảm thực vật thủy sinh, trong các hang hốc hay trong các kẽ nứt trong đá và rạn san hô. Mặc dù giống như cá bống trắng ở nhiều điểm, nhưng cá bống đen không có các giác bám ở vây chậu, và điều này, cùng với các khác biệt hình thái khác, được sử dụng để phân biệt hai họ cá bống này. Người ta nói chung cho rằng Gobiidae và Eleotridae chia sẻ cùng một tổ tiên chung, và đặt cả hai họ trong phân bộ Cá bống (Gobioidei), cùng với một vài họ nhỏ khác chứa các loài cá tương tự như cá bống[1].
Dormitator và Eleotris là 2 chi điển hình nhất và phổ biến nhất, bao gồm các loài sinh sống trong cả môi trường biển, cửa sông và nước ngọt. Chẳng hạn Dormitator maculatus có thể dài tới 30 cm (1 ft) và được tìm thấy rộng khắp trong các vùng nước lợ và mặn duyên hải đông nam Hoa Kỳ và México[2]. Có một vài loài các bống đen săn mồi có thể to lớn hơn, như cá bống tượng (Oxyeleotris marmorata), một loài cá nước ngọt sinh sống tại Đông Nam Á, có thể dài tới 60 cm (2 ft)[3]. Tuy nhiên, phần lớn các loài nhỏ hơn thế nhiều, chẳng hạn như các loài cá bống nước lợ và nước ngọt tại Australia trong chi Hypseleotris, được người dân bản địa gọi là gudgeon (không nhầm với cá đục nước ngọt của đại lục Á-Âu trong họ Cá chép với danh pháp Gobio gobio, mà trong tiếng Anh được gọi là gudgeon và có lẽ các loài cá bống đen ở Australia đã được đặt tên theo tên của loài cá kia)[4].
Theo truyền thống họ này chia làm 3 phân họ với khoảng 34-35 chi. Cụ thể như sau:
Họ Eleotridae nghĩa mới là phần còn lại của phân họ Eleotrinae trong phân loại trên đây cộng họ Xenisthmidae (6 chi, 14 loài)[7]. Như vậy họ Eleotridae theo định nghĩa này bao gồm 26 chi với 139 loài đã biết tới năm 2015.
Họ Cá bống đen là các thành viên trong họ cá có danh pháp khoa học Eleotridae, được tìm thấy chủ yếu trong khu vực nhiệt đới Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Họ này chứa khoảng 35 chi và 150 loài. Trong khi nhiều loài cá bống đen trải qua giai đoạn phù du ngoài biển và một số loài hoàn toàn sống ngoài biển thì phần lớn các dạng trưởng thành đều sống trong các sông lạch nước ngọt hay nước lợ. Chúng là đặc biệt quan trọng như là các động vật săn mồi trong các hệ sinh thái sông suối nước ngọt trên các đảo giữa đại dương như New Zealand và Hawaii, thường là thiếu các họ cá săn mồi điển hình của các châu lục cận kề, chẳng hạn như cá da trơn. Về mặt giải phẫu chúng là tương tự như cá bống trắng (Gobiidae), mặc dù không giống như phần lớn các loài cá bống trắng, chúng không có giác mút ở phần khung chậu.
Giống như cá bống trắng, nói chung chúng là các dạng cá nhỏ sinh sống trên chất nền, thường là thảm thực vật thủy sinh, trong các hang hốc hay trong các kẽ nứt trong đá và rạn san hô. Mặc dù giống như cá bống trắng ở nhiều điểm, nhưng cá bống đen không có các giác bám ở vây chậu, và điều này, cùng với các khác biệt hình thái khác, được sử dụng để phân biệt hai họ cá bống này. Người ta nói chung cho rằng Gobiidae và Eleotridae chia sẻ cùng một tổ tiên chung, và đặt cả hai họ trong phân bộ Cá bống (Gobioidei), cùng với một vài họ nhỏ khác chứa các loài cá tương tự như cá bống.
Dormitator và Eleotris là 2 chi điển hình nhất và phổ biến nhất, bao gồm các loài sinh sống trong cả môi trường biển, cửa sông và nước ngọt. Chẳng hạn Dormitator maculatus có thể dài tới 30 cm (1 ft) và được tìm thấy rộng khắp trong các vùng nước lợ và mặn duyên hải đông nam Hoa Kỳ và México. Có một vài loài các bống đen săn mồi có thể to lớn hơn, như cá bống tượng (Oxyeleotris marmorata), một loài cá nước ngọt sinh sống tại Đông Nam Á, có thể dài tới 60 cm (2 ft). Tuy nhiên, phần lớn các loài nhỏ hơn thế nhiều, chẳng hạn như các loài cá bống nước lợ và nước ngọt tại Australia trong chi Hypseleotris, được người dân bản địa gọi là gudgeon (không nhầm với cá đục nước ngọt của đại lục Á-Âu trong họ Cá chép với danh pháp Gobio gobio, mà trong tiếng Anh được gọi là gudgeon và có lẽ các loài cá bống đen ở Australia đã được đặt tên theo tên của loài cá kia).
參見內文
塘鱧科為輻鰭魚綱鱸形目鰕虎亞目的其中一個科,大型的品種如筍殼魚可作食用。
塘鱧科下分2亞科及37個屬,如下:
크세니스트미스과(Xenisthmidae)는 망둑어목에 속하는 조기어류 과의 하나이다.[1] 7속 10종으로 이루어져 있다. 인도양과 태평양에서 발견되며, 주로 암초 속에서 서식한다.
크세니스트미스과는 다음과 같이 분류한다.[1]
다음은 베탕쿠르(Betancur) 등의 연구에 기초한 계통 분류이다.[11][12]
망둑어류 쿠르투스목 망둑어목